Đám quái vật đàn em đang bận rộn, bản thân Ôn Văn cũng không nhàn rỗi, anh vừa tiếp tục xử lý quái vật vừa tìm kiếm siêu thợ săn làm phản.

Nhưng vận may của Ôn Văn có vẻ không được tốt cho lắm, tìm một hồi lâu cũng không gặp được quái vật cấp Tai Nạn, mà quái vật cấp Tai Hại loại thú dữ rất hiếm khi có khả năng đặc biệt.

Vì thế Ôn Văn dạo hơn nửa ngày cũng chỉ bắt được hai con quái vật, theo thứ tự là một con gà mặt béo tròn và một con rắn lục.

Con gà mặt béo tròn này cũng chính là con mà Ôn Văn đã gặp lần trước, trong nửa năm qua cũng không biết nó gặp phải kỳ ngộ gì mà biến thành một con gà chiến chân dài đầu ngu ngơ.

Thực lực là cấp Tai Hại, chiến lực rất mạnh, nếu chỉ xét về vật lộn tay không đơn thuần thì nó bỏ xa Ôn Văn cả vạn dặm, rốt cuộc cũng coi như là một con quái vật hữu dụng.

Về phần con rắn lục kia, Ôn Văn chỉ cảm thấy nó đẹp mà thôi.

Hơn nữa căn cứ theo quan sát của Ôn Văn thì con rắn này là một con rắn cái, vì thế Ôn Văn muốn mang nó về làm vợ Tam Tể Nhi, chắc hẳn Tam Tể Nhi sẽ rất vui sướng.

Đừng hỏi rằng làm sao nhìn ra được, nên hỏi là làm sao lấy gậy chọt được.

Ngoại trừ chúng thì Ôn Văn cũng không có thu hoạch gì nữa, hiệu suất của nhóm siêu thợ săn và tổ hành động khá cao, đám quái vật phát sáng lại quá rõ ràng, sau khi siêu thợ săn càn quét một phen thì Ôn Văn thật sự rất khó tìm được đối thủ thích hợp trong tình cảnh máy chảy thành sông này.

Anh bay lên cao, từ trên cao nhìn xuống quan sát tình huống ở gần đó, đột nhiên Ôn Văn phát hiện ở một chỗ khá xa hình như có ánh sáng của đạn tín hiệu.

"Có thể làm siêu thợ săn phải xin giúp đỡ thì hẳn là một con cá lớn, hi vọng là một siêu thợ săn phản bội có mang theo sức mạnh cấp Tai Biến."

Không bắt được quái vật, Ôn Văn không chút do dự bay tới hướng phát ra tín hiệu kia.

...

Tóc Cố Phán Hề mướt mồ hôi, căm giận nhìn người đàn ông đối diện.

Vốn cô nghĩ rằng mình sẽ bắt một siêu thợ săn phản bội bị truy nã, nhận thưởng, nhưng thật không ngờ sau khi gặp đám siêu thợ săn phản bội này mới biết bọn họ quá mạnh!

Nháy mắt gặp mặt thì đối phương đã tấn công một cách kỳ quái, phá hủy ngọc kiếm dùng để liên hệ với Tuân Anh, làm cô ngay cả xin giúp đỡ cũng rất khó khăn.

Cố Phán Hề thừa dịp đối phương không chú ý phóng ra đạn tín hiệu, thế nhưng trong dãy núi mờ mịt này, đạn tín hiệu chưa chắc có thể gọi được trợ giúp.

Huống chi cho dù có người giúp đỡ thì liệu có thể đánh bại được kẻ này sao?

"Mày chỉ là Đồng Hóa trung tự mà thôi, sao lại mạnh đến như thế chứ?"

Cố Phán Hề thở hổn hển hỏi, khi nãy cô đã dùng hết phần lớn sức mạnh để phóng ra đại chiêu với người đàn ông này, nhưng cũng chỉ có thể đốt rụi quần áo của đối phương mà thôi.

Đối diện Cố Phán Hề là một người đàn ông đầu trọc có con ngươi màu trắng, tay hắn đang bóp cổ một siêu thợ săn, cười nhạo nói với Cố Phán Hề: "Ha ha, vì sao... nào có nhiều cái vì sao như thế chứ, tài năng của tao nhiều hơn mày, rèn luyện nhiều hơn mày, cố gắng nhiều hơn mày, vì thế tao mạnh hơn mày!"

Biệt hiệu của người đàn ông này là Thương Nhãn!

Cố Phán Hề không phản bác được, mấy tháng trước cô vừa mới thăng cấp lên trung tự, hiển nhiên nằm ở tầng chót của bậc trung tự, nhưng chênh lệch với người trước mặt lại có chút không hợp với lẽ thường.

Thương Nhãn cười quái dị nói: "Gặp phải tao coi như mày xui xẻo, tao không trốn chui trốn nhủi lạnh run trong hang như lũ chuột như những kẻ khác!"

"Nếu dùng cái giá là bị hiệp hội liệt vào kẻ phản bội để có được sức mạnh, tao đương nhiên phải hưởng thụ sức mạnh này thật tốt, bọn mày nghĩ rằng mình đang đi săn tao à?"

"Không, là tao đang săn bọn mày!"

Vừa mới dứt lời thì tay còn lại của Thương Nhãn đã hóa thành dao tay, trực tiếp xuyên thủng lồng ngực siêu thợ săn trước mặt, sau đó tùy ý ném thi thể đối phương qua một bên.

Cố Phán Hề cắn chặt răng nhìn xác người nọ, trong mắt giống như muốn phừng ra lửa.

Thương Nhãn liếm máu tươi dính trên ngón tay: "Đây là đứa thứ ba, mà mày chính là đứa thứ tư... mày rất đẹp, vì thế tao sẽ để mày chết đẹp một chút, hay là bóp chết mày nhé!"

"Tên khốn kiếp như thế này sao lại có thể trở thành siêu thợ săn chứ?" Cố Phán Hề nhịn không được quát lớn.

Muốn trở thành siêu thợ săn cần phải thông qua kiểm tra tâm lý, người có tâm lý hoàn hảo mới có tư cách trở thành siêu thợ săn, mà dáng vẻ của Thương Nhãn thì rõ ràng chính là một kẻ cuồng sát!

Thương Nhãn lắc đầu: "Đừng có nhìn tao như thế, cứ như tao là kẻ tội ác tày trời vậy, tao đã cứu rất nhiều người, cho dù thỉnh thoảng giết vài người thì thế nào chứ?"

"Ngụy biện!"

Thương Nhãn hừ một tiếng: "Gì mà ngụy biện với đúng đắn chứ, thực lực chính là đạo lý duy nhất, tao mạnh hơn mày, vì thế đạo lý của tao đúng!"

Tiếp đó hắn dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn Cố Phán Hề, tựa hồ đang nghĩ xem nên ra tay từ nơi nào.

Thấy ánh mắt của hắn, Cố Phán Hề cũng thay đổi biểu tình, vội vàng bổ nhào qua bên cạnh, nháy mắt nơi cô đứng khi nãy đã bị một mảng thái nhợt bao lấy!

Màu sắc nhợt nhạt kia không phát sáng, giống như một bức tranh bị hất lên một vệt sáng trắng vậy, đợi đến khi vệt sáng kia dần dần tắt đi thì nơi bị bao phủ cũng sẽ mất đi độ sáng bóng vốn có, gió thổi qua một cái liền biến thành tro bụi.

Đây chính là năng lực của Thương Nhãn, hắn có thể dùng mắt mình xóa đi thứ nhìn thấy, cũng chính vì năng lực này mà hắn có thể phá hủy ngọc kiếm triệu hồi Tuân Anh trước khi Cố Phán Hề kịp phản ứng.

"Phản ứng nhanh đấy, có điều chỉ phí công mà thôi."

Thương Nhãn hừ nhẹ một tiếng, nhanh chóng vọt tới chỗ Cố Phán Hề, ngoại trừ đôi mắt thì hắn còn là một bậc thần quyền thuật cổ xưa!

Thực lực của hắn hoàn toàn nghiền ép Cố Phán Hề, không quản là tốc độ, hay sức mạnh thì đều vượt trội hơn, ở trước mặt hắn, Cố Phán Hề chỉ là một tấm bia ngắm mà thôi.

Mắt thấy cường địch xông tới, Cố Phán Hề giẫm mạnh chân tới trước, cơ thể nháy mắt bị ánh sáng trắng bao bọc, đôi cánh trắng ở phía sau sải rộng.

Đây là trạng thái Đồng Hóa của Cố Phán Hề, thiên sứ thánh tinh, sau khi thăng cấp lên trung tự, đôi cánh sau lưng đã biến thành hai đôi.

Thương Nhãn tiến tới trước mặt Cố Phán Hề, khom người tung một quyền đấm vào lồng ngực cô, Cố Phán Hề vội vàng dùng khiên tinh thể che chắn nắm tay kia.

Nhưng khiên tinh thể đột nhiên trở nên nhợt nhạt, nắm đấm của Thương Nhãn hơi yếu đi một chút rồi trực tiếp xuyên qua khiên đánh bay Cố Phán Hề, đánh ngã vài cây đại thụ mới ngừng lại.

Tiếp đó Thương Nhãn thừa thắng xông lên, tung ra một trận quyền cước với Cố Phán Hề vừa ngã xuống đất.

"Da da da da da da!"

Một trận quyền cước trôi qua, hai chiếc cánh sau lưng Cố Phán Hề đã bị gãy, miễn cưỡng dựa vào thân cây mới có thể đứng thẳng nhìn Thương Nhãn.

Thương Nhãn cười lạnh đánh giá Cố Phán Hề, sau đó lắc đầu nói: "Trước đó còn muốn để mày chết đẹp một chút, bây giờ xem ra không được rồi."

"Vậy thì mày đi chết đi!"

Cố Phán Hề nhắm mắt lại, chờ đợi tử vong giáng xuống.

Đối với cái chết, Cố Phán Hề cũng không sợ hãi.

Cô chỉ không ngờ mình không chết trong trận chiến với quái vật, ngược lại lại chết trong tay kẻ phản bội Hiệp Hội Thợ Săn.

Nhưng đòn tấn công kết thúc mạng sống của cô lại chậm chạp không giáng xuống.

Cố Phán Hề nghi hoặc mở mắt ra, cô nhìn thấy một người đàn ông vừa quen lại vừa lạ đang đứng trước mặt.

"Ô kìa cô Cố, lâu rồi không gặp."

0.04713 sec| 2405.109 kb